Câu chuyện Logo xoay quanh tách café

Chiều mùa đông lạnh lẽo buông xuống Hà nội cái bóng tối u buồn bủa vây khắp mọi lẻo đường. Quán café nhỏ, nằm lọt thỏm trong một con phố nhỏ, ở nơi đó lưa thưa người qua lại. Trong quán nhỏ, có một cô chủ nhỏ với nụ cười sáng rỡ … đã thành thương hiệu!

Logo cafe?

Bước vào quán nhỏ, một không gian ấm cúng đến lạ, làm dịu lại cái lạnh nhạt giữa dòng đời mà bao kẻ cô niêu lãng quên tình người.

Tôi chọn cho mình một góc ấm cúng, nhâm nhi 1 cốc café nóng, và lôi cả sấp giấy trắng để vẽ vời. Cô chủ nhỏ tiến lại gần, đối diện chỗ tôi ngồi, trên tay cũng một  tách café nóng, và câu chuyện bắt đầu.

Quán nhỏ của em xưa nay thường rất ít khách lạ, có chăng chỉ những kẻ lãng du vô tình lạc bước giống như tôi một buổi chiều nọ lang thang. Em đã hỏi rất nhiều kẻ “mê góc nhỏ” giống như tôi, và họ đều nói rằng biển hiệu của quán em – mà cụ thể là logo – cần phải thay đổi.

Em phân vân lắm! Bao ngày trôi qua em vẫn không cách nào tìm được một hình ảnh “linh hồn” của quán nhỏ. Để “linh hồn” đó trở thành logo.

Logo quán café nơi tôi đang ngồi là 2 chữ in đậm “Mê Café”, và em hỏi tôi: Làm sao để quán nhỏ của em có một logo thật đẹp và cuốn hút?

Tôi im lặng!

Em cũng im lặng và nhâm nhi tách café nóng của mình, môi em dính café đượm vị nâu đen rất lạ, và em lại mỉm cười, nụ cười đã thành … thương hiệu.

Bỗng tôi ngây người bối rối, phải rồi! Nụ cười em đã thành thương hiệu “Mê café”. Tại sao phải kiếm tìm đâu xa? Tại sao không phải nụ cười quen thuộc này?

Phản hồi

Người gửi / điện thoại

Nội dung